
7, Thg 4 2020
Đã lâu rồi, sự tiện lợi của việc lưu trữ văn bản bằng điện thoại đã làm mẹ quên giá trị của những trang viết tay giản dị nhất. Vậy nên hôm nay, mẹ đã dành thời gian để tĩnh tâm và nhìn lại một hành trình thú vị mà bố mẹ đã cùng con lớn lên, và sẽ còn dài phía trước.
Tối qua trước khi đi ngủ, tự nhiên con thì thầm chậm rãi nói vào tai mẹ: “Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ vì mẹ đã chăm sóc cho con”. Sau đó con rơm rớm nước mắt, ôm mẹ thật chặt làm mẹ cảm thấy hạnh phúc khôn xiết. Ngay cả lúc này đây, khi viết bức thư này, khoảnh khắc ấy vẫn còn làm mẹ cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Mẹ hiểu rất rõ rằng, để con có cảm nhận về lòng trắc ẩn, sự biết ơn được thể hiện một cách giản dị như vậy, một phần to lớn là nhờ những trang sách của Viện mà con vẫn đọc hàng tối trước khi đi ngủ đến mức thuộc lòng; và rằng 2 năm mẹ nghỉ làm ở nhà để chăm sóc cho con quả là vô giá, không gì có thể đánh đổi.
Ngô là sợi dây kết nối tình cảm bền chặt giữa bố và mẹ con, đặc biệt trong thời đại nhiều yếu tố khách quan dễ làm mỗi thành viên trong gia đình bị phân tâm, thì qua những câu chuyện nhân văn như "Khi con mỉm cười" hay "Món cơm trứng chiên"… con có một ý niệm rất rõ về một gia đình trọn vẹn có nhiều tình yêu thương và khoảnh khắc ấm áp của ông bà, bố mẹ, con cái dành cho nhau. Con biết quan tâm tới mẹ khi mẹ bị đau ốm và từ 2 tuổi con đã nói rằng “Mẹ ơi, Ngô yêu mẹ, mẹ đỡ buồn nhé!”. Con luôn nói rằng “Con yêu gia đình của mình và muốn gia đình mình bên nhau hạnh phúc”. Đây chính xác là những lời con thốt ra. Đối với ba mẹ, những giá trị mềm ấy tạo nên tâm hồn trong sáng, thánh thiện và nhân văn của con còn quý giá hơn bất kỳ kiến thức IQ nào con có thể đạt được.
Chính vì vậy, khi tâm hồn và tình cảm của con được nuôi dưỡng thì các kỹ năng của não phải với sự rèn luyện thường xuyên của các bài tập về nhà như chụp hình ảnh nhanh, tưởng tượng và sáng tác câu chuyện… càng trở nên hiệu quả hơn.
Ngô đến với VGD Shichida khi con còn hơn 1 tuổi và cũng thật may mắn là con rất thích đến lớp và chưa bao giờ muốn nghỉ học. Ngô là một cô bé rất dí dỏm, nhạy cảm và đọc cảm xúc của người đối diện rất nhanh. Con luôn tự tin cảm nhận và phán đoán sự việc. Trong một lần hai mẹ con chạm đầu vào nhau, con đã đọc được chính xác suy nghĩ của mẹ trong sự ngạc nhiên vô bờ bến. Con hay tưởng tượng mình là chiến binh bé xíu có thể thu nhỏ chui vào bên trong để chiến đấu với vi rút trong cơ thể khi con bị sốt hoặc ho hay bị đau, không biết có phải vì thế không mà con thường chỉ ốm 2 ngày là khỏi.
Khi cả nhà cùng nhau đi du lịch xa, mỗi khi đến địa danh được ghi trong Flashcard, còn đều thốt lên “Mẹ ơi Mexico mình đi rồi, Tuyên Quang mình đi rồi…
Bằng sự tận tuỵ và tận tâm của một người mẹ, một người cha, bố mẹ hằng hy vọng con có thể phát huy được những khả năng, tố chất vốn có, kiên trì theo đuổi ước mơ cùng với trái tim nhân hậu, mang nhiều năng lực tích cực lan toả tới mọi người xung quanh, con nhé.